Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

KHI TIẾN VỀ TÂM VŨ TRỤ

Khi tiến về Tâm Vũ Trụ với tốc độ gấp 1 tỷ lần tốc độ ánh sáng , không chỉ các tiên đề, các định lý, các học thuyết, các truyền thống, các giáo lý tôn giáo, các đạo đức thiêng liêng… mà ngay cả những thần tượng, những bạn bè, những người yêu v.v… cũng văng đi hết vì không chịu được sự thử thách khắc nghiệt của chân lý tuyệt đối. Lúc đó chỉ còn lại tình yêu đích thực, chân lý đích thực, những người bạn đích thực, người yêu đích thực v.v… trong ta.

Nhiều lúc ta đau đớn cực độ vì những niềm tin tuổi thanh niên bị đổ nhào. Nhiều lúc ta hoang mang cực độ như đang trên một con thuyền nhỏ giữa biển mênh mông bão tố. Nhiều lúc ta thấy cô đơn hơn cả Chúa Jêsu khi vác cây thánh giá bị loài người ném đá. Nhiều lúc ta thấy buồn muốn khóc vì cảm thông với nỗi buồn của Phật Tổ Như Lai nhưng còn nước mắt đâu mà khóc…Nhiều lúc ta muốn tự tử vì người đời coi ta như một thằng điên…

Tuy nhiên một lời động viên của những người bạn đích thực, một nụ hôn của người yêu đích thực… cũng đủ làm ta yêu cái Vũ Trụ bao la và thân yêu này vô hạn, yêu đất mẹ Việt Nam này vô hạn… và yêu Tâm Vũ Trụ vô vô hạn.

Ta vẫn còn bước đi được khi bạn bè phản bội, khi người yêu hắt hủi, khi đồng nghiệp mỉm cười thương hại… vì ta vẫn có một tình yêu mãnh liệt với Tâm Vũ Trụ, vì ta có thể lý giải cho ta được mọi điều…

Ta đang lột truồng cái học thuyết Mác-Lênin đang thống trị dân tộc Việt Nam và chỉ ra đó là một học thuyết không tưởng, sai lầm ở cấp độ các tiên đề...Ta đã nói thẳng ra với các Phật tử rằng Phật Tổ Như Lai đã sai lầm khi chỉ ra nguyên nhân của sự khổ đau của loài người... Ta đồng ý với Nguyễn Huy Thiệp xem Nguyễn Du như một cô gái trinh tiết Việt Nam bị nền văn hoá Trung Hoa hãm hiếp...Ta đã nói với linh hồn Einstein rằng tư duy có vận tốc nhanh hơn ánh sáng hàng tỷ lần...

Nhưng ta thấu hiểu sự vĩ đại của Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp... Ta vẫn đau đáu không biết làm gì để trả ơn tướng Văn Tiến Dũng, tướng Phùng Thế Tài và sư trưởng sư 304 Hoàng Đan...Ta cảm thông với nỗi buồn của Văn Cao... Ta khóc vì lời của Hoàng Tuỵ không thấu đến tận trời... Ta yêu vô hạn những áng văn của Nguyên Ngọc... Ta kính yêu bố ta, mẹ ta, những người mù chữ nhưng đã nuôi dạy anh em ta nên người...Ta thắp nén hương trước hương hồn đồng đội ta ở Quảng Trị...Ta cũng luôn tưởng nhớ đến các hương hồn của những chiến sỹ hải quân Cộng Hoà bên kia chiến tuyến đã hi sinh để bảo vệ quần đảo Hoàng Sa...

Và hơn lúc nào hết, ta yêu dân tộc Việt Nam đến cháy ruột cháy lòng...Ta đău đơn khi những đưa con trai của mẹ Việt Nam đang chia thành nhiều chiến tuyến...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét