MẶT TRÁI CỦA KINH DỊCH
Đỗ Xuân Thọ
Bài thơ này anh viết bằng máu của đứa con trai út của anh
Trong khi em nhìn xã hội như một bức tranh
Nhiều màu sắc và nhiều điểm nhấn
Em ơi em ! Không có gì xóa được sự bất tận !
Còn gộp lại sự vô cùng thành một, khó lắm lắm em ơi !
Em có đi lang thang đến cuối trời
Cũng chỉ thấy sự phân chia tàn bạo nhất !
Sự phân chia đến cùng cực !
“ Vô Cực sinh Thái Cực,
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi...”
Em ơi ! Anh và em là một còn gì?
Sao cứ phải bên nội và bên ngoại ?
Sao cứ phải Âm và Dương ?
Sao cứ phải Vật Chất và Ý Thức ?
....
Tất cả, không được động vào Tâm Thức !
Nếu chia Âm, Dương đến cùng cực
Lúc hợp lại vào, vô cùng khó nghe không em
Nhưng phải hợp lại !
Nếu không thì không thể tìm được Tâm Vũ Trụ
Chân lý cuối cùng của vũ trụ hiểu không em ?
Tâm Vũ Trụ là miền giao của mọi đối tượng
Bởi thế nó tồn tại và duy nhất như tượng đài cao muôn trượng
Trong cái vũ trụ bao la này
Cái vũ trụ mà một con virus nhỏ nhoi cũng thuộc nó,
Cái vũ trụ mà một ý nghĩ ngoại tình cũng thuộc nó,
Tiếng sủa của một con chó,
Tiếng nói của loài người,
Tiếng kêu của một con dơi,
....
Cũng được định hình thành ngôn ngữ của Chúa Trời !
Mà ngôn ngữ đó là ngôn ngữ của Tâm Vũ Trụ
Đối tượng này là duy nhất, em ơi !
Đó chính là Chúa Trời !
Đó chính là Thượng Đế !
Đó chính là Đấng Sáng Thế !
Là Tạo Hóa, là Tự Nhiên, là cõi Niết Bàn !
...
Bới thế sự phân chia chỉ làm ta chán nản
Vươn đến Người – Tâm Vũ Trụ thiêng liêng
Do đó phải để yên !
Trong đầu em, đừng để Thái Cực sinh Lưỡng Nghi !
Nếu làm được, em sẽ đạt tới tức thì
Tâm Vũ Trụ ngàn lần ta mong muốn !
Hà Nội, mùa Thu năm 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét