Nhân ngày 20-11, ngày nhà giáo VN tôi đăng lại bài thơ mà tôi làm từ hồi năm lớp 8. Thủa đó trường cấp 3 Long Châu Sa cách nhà tôi khoảng 8 km. Tôi có một cái xe đạp Liên Xô (tài sản như chiếc xe máy loại tốt bây giờ) nhưng tôi không đi xe mà đi bộ với mấy thằng bạn nghèo học giỏi vì sợ chúng coi tôi là thằng tiểu tư sản....
Tôi đã vẽ một tấm bản đồ đường tới trường và đặt tên cho mỗi cung đường hoặc địa danh những cái tên đầy mơ mộng thủa học trò...
Ôi ! Thế mà đã 41 năm rồi....
Xin chúc các thầy cô thủa ấy mạnh khỏe. Thằng học trò nghịch như quỷ thủa xưa vẫn luôn nhớ đến thầy cô của trường Long Châu Sa ....
Đỗ Xuân Thọ
NHỮNG CHÀNG TRAI ĐI BỘ
Chúng ta, những chàng trai đi bộ
Khắp bốn phương đều có dấu chân ta
Và hôm nay, trên đường Long Châu Sa
Ta vẫn bước những bàn chân kỳ diệu
Chúng ta đi từ nơi Cầu Miễu
Đất trung du muôn triệu dốc triền
Mặc trời đất vẫn nắng gió liên miên
Ta vẫn bước trên con đường Lý Tưởng
Chẳng mong chi những ngày sung sướng
Có xe đi, không phải bộ hành
Hỡi những kẻ đạp xe nhanh!
Đừng khinh chúng ta, nhưng con người đi bộ
Chúng ta đi chẳng cần mi dung độ
Rủ long thương hoặc nhỏ nước mắt buồn
Chúng ta đi như gió tuôn
Vun vút lướt trên đường Thiên Lý
Và bên tai ta, giọng ca huyền bí
Của nữ thần Thời Gian trong làn không khí
Và chúng ta vẫn đi
Mắt vẫn nhìn phía trước
Đầu đội trời chân ta vẫn bước
Muôn dặm đường lui dưới chân ta
Kìa cột hải đăng Khói Lửa xa xa
Đang vẫy gọi ta bước nhanh trên con đường Gió Lốc
Cuộc đời ta lấy chân trời làm mốc
Lấy núi sông và đồi dốc đo đường
Chúng ta đi, chẳng cần những tình thương
Chẳng cần ai nhìn tới
Lòng ta vẫn thảnh thơi
Đã qua dốc Mặt Trời
Đường Bạch Dương chói nắng
Thành Lâm Thao sương mù phủ trắng
Và kia rồi mái trường Long Châu Sa
Lâm Thao, mùa Hạ năm 1969
(Hè năm lớp 8C Trường cấp 3 Long Châu Sa)