Nỗi nhớ đêm khuya
- Mùa nắng lửa Quảng Trị 1972
-Thân tặng Đỗ Xuân Thọ
- Một thằng nối khố
- Một thằng lính pháo phòng không đang ở bờ Bắc sông Thạch Hãn
Sau một ngày chiếu nắng, mặt trời ngả mình ở bên kia dãy núi cao cao.
Thủy chung thức trọn cùng trời sao.
Tôi ngồi trên mâm pháo
Mắt nhìn xuyên yên lặng mênh mông
Mẹ
Mẹ ơi
Mẹ ngủ ngon không?
Vời vợi từng không, sâu thẳm . cồn cào
Nhớ tự ngày xưa, đêm nảo đêm nào
Thức giấc nghe tiếng nhẹ pho pho
À
Tôi chợt nhận ra
Mẹ đang thổi lửa
Thế là tôi không tài nào ngủ nữa
Vì Mẹ khúc khắc ho
Vì than hồng nằm giữa bụi tro
Vì nghe tiếng pho pho mẹ thổi
Ngoài đầu hồi
Con gà vươn cổ gáy
Cũng muốn làm thức dậy bình minh
Kia kìa trông ánh lửa lung linh
Bếp của mẹ bập bùng tỏa sáng
Nào nhớ được mấy mùa mấy tháng
Sáng sáng nào cũng mẹ dậy nấu cơm
Tôi chìm trong hương lửa thơm thơm
Tôi chìm trong lòng mẹ
Nỗi nhớ càng cồn cào sâu lắng
Lại càng thương nhành lá thơ ngây
Ngày ngày reo cười vui đón sáng
Đêm mơ về nhú nụ xòe hoa
Phá giấc mơ là lũ “ con ma “
Thay tiếng sét lòng ta – súng nổ
Ngày xưa muốn đại bàng gãy cổ
Thạch Sanh bắn tên vàng
Ngày lại ngày bom pháo chan chan
Cỏ cây ơi cứ ngủ cho ngoan
Đừng giật mình khi nòng thép gầm vang
Thổi đi những hòn than của Mẹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét