LỜI MỞ ĐẦU
Khi
tiến về Tâm Vũ Trụ với tốc độ gấp 1 tỷ lần tốc độ ánh sáng, không chỉ các tiên
đề, các định lý, các học thuyết, các truyền thống, các giáo lý tôn giáo, các
đạo đức thiêng liêng…mà ngay cả những thần tượng, những bạn bè, những người yêu
v.v… cũng văng đi hết vì không chịu được sự thử thách khắc nghiệt của chân lý
tuyệt đối. Lúc đó chỉ còn lại tình yêu đích thực, chân lý đích thực, những
người bạn đích thực, người yêu đích thực v.v… trong tôi.
Nhiều
lúc tôi đau đớn cực độ vì những niềm tin tuổi thanh niên bị đổ nhào. Nhiều lúc tôi
hoang mang cực độ như đang trên một con thuyền nhỏ giữa biển mênh mông bão tố.
Nhiều lúc tôi thấy cô đơn hơn cả Chúa Jêsu khi vác cây thánh giá bị loài người
ném đá. Nhiều lúc tôi thấy buồn muốn khóc vì cảm thông với nỗi buồn của Phật Tổ
Như Lai nhưng còn nước mắt đâu mà khóc…Nhiều lúc tôi muốn tự tử vì người đời
coi tôi như một thằng điên…
Tuy
nhiên một lời động viên của những người bạn đích thực, một nụ hôn của người yêu
đích thực… cũng đủ làm tôi yêu cái Vũ Trụ bao la và thân yêu này vô hạn, yêu
đất mẹ Việt Nam này vô hạn… và yêu Tâm Vũ Trụ vô vô hạn.
Tôi
vẫn còn bước đi được khi bạn bè phản bội, khi người yêu hắt hủi, khi đồng
nghiệp mỉm cười thương hại… vì tôi vẫn có một tình yêu mãnh liệt với Tâm Vũ
Trụ, vì tôi có thể lý giải cho tôi được mọi điều…
Tôi đã
nói thẳng ra với các Phật tử rằng Phật Tổ Như Lai đã sai lầm khi chỉ ra nguyên
nhân của sự khổ đau của loài người là “chấp ngã”...
Tôi
đồng ý với Nguyễn Huy Thiệp xem truyện Kiều của Nguyễn Du như một cô gái trinh
tiết Việt Nam
bị nền văn hoá Trung Hoa hãm hiếp...
Tôi đã
nói với linh hồn Einstein rằng tư duy có vận tốc nhanh hơn ánh sáng hàng tỷ
lần...
Nhưng tôi
thấu hiểu sự vĩ đại của Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh... Tôi
vẫn đau đáu không biết làm gì để trả ơn tướng Văn Tiến Dũng, tướng Phùng Thế
Tài và sư trưởng sư 304 Hoàng Đan...Tôi cảm thông với nỗi buồn của Văn Cao... Tôi
khóc vì lời của Hoàng Tuỵ không thấu đến tận trời... Tôi yêu vô hạn những áng
văn của Nguyên Ngọc... Tôi kính yêu bố tôi, mẹ tôi, những người mù chữ nhưng đã
nuôi dạy anh em tôi nên người... Tôi thắp nén hương trước hương hồn đồng đội tôi
ở Quảng Trị...Tôi cũng luôn tưởng nhớ đến các hương hồn của những chiến sỹ hải
quân Cộng Hoà bên kia chiến tuyến đã hi sinh để bảo vệ quần đảo Hoàng Sa...
Và hơn
lúc nào hết, tôi yêu dân tộc Việt Nam đến cháy ruột cháy lòng…
Bằng
những vần thơ này, hay nói chính xác hơn là những bài văn vần này (vì tôi làm
về toán, không phải là nhà thơ), tôi muốn mô tả những trạng thái tình cảm mà
tôi đã trải qua kể từ khi tôi nghiên cứu thuyết Tâm Vũ Trụ đến khi hoàn thành
nó. Tập thơ này sẽ không bao giờ xuất bản mà chỉ để đọc cho bạn bè và người
thân của tôi nghe./.
VŨ TRỤ VÀ EM
Em thánh thiện, trầm tư và uy nghi
Đôi mắt em lay động cả một trời kiến thức
Không phải kiến thức của lũy-tre-làng-Trái Đất
Mà của Vũ Trụ lồng nhau đến vô tận phải không em ?
Em yêu !
Chúng ta chẳng qua là những con virus
Trong
cái cơ thể khổng lồ của con virus chứa vũ trụ Einstein
Như một nội tạng đang vận động chậm, nhanh
Và con virus này đang sống cùng đồng loại
Trong một vũ trụ nào đó
Đến lượt mình, vũ trụ này lại là nội tạng
Của một con virus lang thang
Cứ như thế
Vũ Trụ lồng nhau đến vô hạn
Như tình em anh uống sao cho cạn
Đã say rồi anh nhắm cả trời sao
Einstein ư ?
Gơ-đen ư ?
Lão Tử ư ?
Tất cả chỉ là những con virus không hơn không kém !
Trong Vũ Trụ bao la này
Trong cái Vũ Trụ lồng nhau đến vô hạn
Một con virus giận hờn cũng chấn động cả hành tinh
Tuy nhiên anh vẫn yêu sự vô hạn
Bởi đôi mắt em nhìn anh vô hạn còn gì?
Anh muốn gục đầu vào ngực em một tí
Để đầu anh nguội lại với Trần Gian
Để anh trả lời được câu hỏi đang tranh cãi miên man
Của các vĩ nhân trong lũy tre làng Trái Đất
Rằng có phải loài người là duy nhất ?
Rằng Vũ Trụ này có nhận thức được hay không?
Anh sẽ có lỗi với tổ tông
Với em và những người anh yêu quý
Nếu anh không vắt kiệt được những gì tinh túy
Của các con virus lồng nhau để có một lời giải vô song !
Anh sẽ dâng lời giải đó với một tấm lòng
Cho mẹ Việt Nam,anh quằn quại yêu thương và kính trọng Và rồi anh luôn hỏi một
câu hỏi lồng nhau đến vô vọng
Trong Vũ Trụ vô hạn này, anh có chứa hết trái tim em ?
Hà Nội, ngày
21/6/2012
Thân tặng những học sinh trường Long Châu Sa
Chúng
ta, những chàng trai đi bộ
Khắp
bốn phương đều có dấu chân ta
Và hôm
nay, trên đường Long Châu Sa
Ta vẫn
bước những bàn chân kỳ diệu
Chúng
ta đi từ nơi Cầu Miễu
Đất
trung du muôn triệu dốc triền
Mặc
trời đất vẫn nắng gió liên miên
Ta vẫn
bước trên con đường Lý Tưởng
Chẳng
mong chi những ngày sung sướng
Có xe
đi, không phải bộ hành
Hỡi
những kẻ đạp xe nhanh!
Đừng
khinh chúng ta, nhưng con người đi bộ
Chúng
ta đi chẳng cần mi dung độ
Rủ
long thương hoặc nhỏ nước mắt buồn
Chúng
ta đi như gió tuôn
Vun
vút lướt trên đường Thiên Lý
Và bên
tai ta, giọng ca huyền bí
Của nữ
thần Thời Gian trong làn không khí
Và
chúng ta vẫn đi
Mắt
vẫn nhìn phía trước
Đầu
đội trời chân ta vẫn bước
Muôn
dặm đường lui dưới chân ta
Kìa
cột hải đăng Khói Lửa xa xa
Đang
vẫy gọi ta bước nhanh trên con đường Gió Lốc
Cuộc
đời ta lấy chân trời làm mốc
Lấy
núi sông và đồi dốc đo đường
Chúng
ta đi, chẳng cần những tình thương
Chẳng
cần ai nhìn tới
Lòng
ta vẫn thảnh thơi
Đã qua
dốc Mặt Trời
Đường
Bạch Dương chói nắng
Thành
Lâm Thao sương mù phủ trắng
Và kia
rồi mái trường Long Châu Sa
Lâm Thao, mùa Hạ năm 1969
(Hè năm lớp 8C Trường cấp 3
Long Châu Sa)
SUY TƯ
ĐÊM GIAO THỪA
Tết về tôi sắm cành đào
Để sóng ý thức vỗ vào cõi xuân
Giao thừa đứng lặng ngoài sân
Lắng nghe trời,đất xoay vần tâm can
Thiếu rồi tiếng pháo nổ ran
Tiếng cười Dân Tộc hân hoan đất trời
Thiếu đi một chút tình người
Tư duy Vật Chất quấn trôi mất rồi
Thiếu đi một cái động trời
Triết học đất Việt chưa người dựng xây
Niềm tin vay mượn của Tây
Không gian Ý Thức còn đầy xích gông
Đói nghèo vẫn quặn trong lòng
Bao giờ đất Việt thành rồng bay lên.
Tết Mậu Thìn 1988
Đạo sỹ ngồi thiền trong hang núi
Mắt nhắm nghiền cố đuổi kịp các tư duy
Nhưng than ôi! Ánh sáng nặng như chì!
Lòng yêu nước như trăm ngàn xiềng xích!
Cô đơn...
Mênh mang...
Bao giờ tới đích ?
Lại pha trà và hút thuốc lào suông...
Hà Nội, Mùa Thu năm 1995
Em muốn anh bỏ rượu thì em phải biến thành rượu
Một phát minh vĩ đại của loài người
Làm đắm say bao tư duy muốn vươn đến tận trời
Để tung hoành ý tưởng
*
Em muốn anh bỏ rượu thì em phải biến thành rượu
Để anh uống em từng ngụm đắm say
Để hồn anh phiêu lãng đến trời mây
Để nụ hôn đắm đuối
*
Em muốn anh bỏ rượu thì em phải biến thành rượu
Để cho đất trời xoay tít vào một điểm hư vô
Để cuộc đời anh khi đi xuống đến mồ
Vẫn chỉ biết em là rượu.
Hà
Nội, mùa Xuân năm 2002
Dân tộc ta sinh ra và lớn lên
Trong máu lửa của các cuộc chiến tranh liên miên
Dành độc lập và tự do cho dân tộc
Và hôm nay khi mặt trời bình yên đã mọc
Ta muốn nói lời tha thiết của non sông
Với con ta, đang học vỡ lòng
Bài học cha ông đánh giặc
Từ thủa chiếc nỏ thần bị Mỵ Châu đánh cắp
Nên An Dương Vương phải thua giặc phương Bắc
Cho đến hôm nay có những kẻ bán đất ở biên thuỳ
Mong giữ yên ghế cho lũ quan tham nhũng
Ta không muốn dạy con ta những trận thắng
Bởi hương hồn tổ tiên ta sẽ mắng
Ngạo mạn làm chi? Hãy nghiền ngẫm tư duy
Về những thất bại đắng cay thuộc loại nhất, nhì
Như Thánh Gióng đắm mình trong suy tưởng
Suốt ba năm không hề nói một lời
Hãy nghiền ngẫm như Nguyễn Ái Quốc ở thành Pari
Như Võ Nguyên Giáp ngồi thiền trước lá Quân kỳ
Như Quang Trung trước khi vào chiến dịch
Như Nguyễn Trãi trong những đêm khuya tĩnh mịch....
Ôi! Ông cha ta nghiền ngẫm, tư duy....
Những chiến thắng vang dội thần kỳ
Những bước đi tuyệt vời của dân tộc
Phải chăng được bắt đầu bằng những tư duy kỳ quặc
Của những cái đầu không chịu xiềng gông....
* * *
Con ơi con! Không được nhởn nhơ với chiến thắng
Một phút chủ quan sẽ là cay đắng
Của cuộc đời con, của ông cha ta
Con sẽ đi tiếp cuộc trường chinh khi cha đã già
Nhưng luôn nhớ phải tập trung, đừng bao giờ phân tán
Dân tộc ta không phân biệt công nhân và tư sản
Không phân biệt nông dân và địa chủ
Tất cả dều được sinh ra từ máu mủ
Của Âu Cơ và Lạc Long Quân
Hai tiếng "Đồng bào", hai tiếng " Nhân
dân"
Sẽ định hướng cho con trong những phút giây chao đảo
* * *
Không có gì quý hơn Độc lập và Tự do
Trong không gian hữu hình hay vô hình
Chân lý đó con mang theo suốt cuộc hành trình
Để giải phóng không gian Ý Thức
Đánh đuổi những tư tưởng ngoại bang đang áp bức
Lên tư duy của dân tộc ta
Lên tư duy của tổ tiên, ông, cha
Để không gian đó trở nên thuần khiết
Mang bản sắc và hồn thiêng dân tộc Việt
Lân cận rất gần Tâm Vũ trụ thiêng liêng
Là nội lực có sức mạnh vô biên
Nguồn năng lượng vĩnh hằng trong Vũ trụ
Thôi đêm đã khuya, con nên đi ngủ
Để mai lại lên đường đi tiếp cuộc Trường chinh.
Hà Nội, 16-12-2002
KHÓC
Đạo sỹ cô đơn khóc trong đêm
Lá Thu, rất khẽ, rụng bên thềm
Sương sớm giăng giăng trời se lạnh
Nước mắt tràn mi lăn êm êm
*
Thần Châu đã lướt trên không trung
Trung Quốc kiêu căng đến tuột cùng
Bao giờ Ý thức điều khiển được
Thì lũ Thần Châu rụng như sung
*
Đắm đuối suy tư ta với ta
Cô đơn tìm kiếm một mái nhà
San sẻ nỗi niềm căm hận ấy
Để lòng ta vơi nỗi sót xa
*
Cô đơn, mênh mông, ai hiểu ta?
Thẹn thùng gõ cửa đến vài nhà
Thờ ơ, thương hại ta nhận đủ
Tìm đâu cho được bạn đồng hành
*
Vũ trụ mênh mông có một Tâm
Nhớ ra điều ấy ta than thầm
Sao mình ấu trĩ rơi lệ khóc
Chợt cười sằng sặc nghĩ mình hâm
Hà Nội, 0 giờ 5 phút ngày 18-10-2003
Không hiểu sao,
ta vẫn cứ muốn yêu Quan Thế Âm Bồ Tát?
Trong cõi Niết Bàn khi Không-Ta,
Nơi chốn này là ánh sáng chan hoà
Hồ thu biếc không một làn sóng gợn
Lòng từ thiện mỗi ngày một lớn
Bóng tối vô-minh đã lùi xa
Khi ta đang đốt chiếc bè đã chở ta qua sông Mê bao la
tại bến Ngộ
mà Như Lai muốn dẫn độ chúng sinh…
Tại sao ta vẫn cứ nặng tình?
Tại sao ta vẫn yêu nàng vô hạn?
Phải chăng Bồ Tát yêu ta để cứu nạn
Sự khốn khổ của ta vì thiếu tình yêu
Nhỏ nước mắt thương sót ta mỗi buổi chiều
Vì ta buồn mang mác khi mặt trời lặn
Phải chăng Bồ Tát cũng không chấp-ngã khi dâng tặng
Tình yêu thánh thiện cho một thằng như ta
Ôi! Vũ Trụ bao la…
Ta vẫn nhìn thấy cả mặt trăng lẫn ngón tay Phật Tổ
Phải chăng điều này làm lòng ta loang lổ
Lẫn lộn Không-Ta và Có-Ta…
Ôi ! Trái tim Bồ Tát bao la…
Có hiểu lòng kẻ ăn mày Tình Yêu bên cửa Phật
Có hiểu những gì ta đang day dứt
Ở cõi Niết Bàn có được yêu Bồ Tát hay không?
Có được hôn lên đôi môi không một chút son hồng
Có được ôm Bồ Tát trong lòng trên thảm cỏ
dưới gốc Bồ Đề nghe những lời của Phật Tổ
giảng thuyết Nhân Duyên kinh động cả Thiên Hà?
….
Bồ Tát dù ở nơi rất xa…
Hãy trả lời ta…
Bằng Sóng Ý Thức…
Hà Nội, 18-08-2008
EM VÀ MẸ
Anh ở lại đón giao thừa Hà Nội
Trong tình yêu bí mật của người yêu
Thề từ nay sẽ không uống rượu mỗi buổi chiều
Im lặng, đắm say, tạc em vào Vũ Trụ...
Em là một cái gì đó... làm anh mất ngủ
Cứ lẫn lộn hoài... em và mẹ Việt Nam.
Chiều 29 Tết Kỷ Sửu 2009
Khi ta biết sự tồn tại và duy nhất của Tâm Vũ Trụ
Thì những khái niệm cơ bản trong ta tan vỡ rất kinh
Nguyên nhân của sự khổ đau mà Phật Tổ vạch ra làm ta rùng
mình
Vì Người đã sai từ nguyên lý
Phật Tổ đã xem loài người là bé tý
Không hiểu được đâu! Vũ trụ là vô cùng!
Phật Tổ đã sai vì ở góc trời bé tý tẹo của thế giới trùng
trùng
Có một thằng đệ tử của người phá tan tiên đề đó
Thằng con của Hồ Chí Minh!
Phật Tổ và các môn đệ hãy rằn long, nghe nó tường trình
Rằng sự khổ đau không phải vì “chấp ngã”
Chúng ta, những người trên Trái Đất chỉ là những hòn đá
Nếu không được nhúng trong trường Ý thức của tự nhiên
Nếu không được song ý thức từ khắp mọi miền
Trong Vũ Trụ vỗ vào đầu ta từng nano giây
Vỗ vào hoa và cây
Vỗ vào tất cả…
Vỗ vào đầu ta cả những chân lý thật và giả
Tuỳ theo sóng đó từ đâu
Có những sóng ý thức đầy sắc màu
Nhưng lại xuất phát từ các nền văn minh yếu hơn Trái Đất
Mê hoặc ta làm các chuyện bất lương
Có những sóng ý thức làm ta tỏ tường
Từ những nền văn minh mạnh hơn Trái Đất
Rất đắng cay nhưng là sự thật…
Biến hoá vô cùng
Sóng ý thức điệp điệp, trùng trùng
Chen lẫn Xấu-Tốt, Thiện-Ác, Chiến tranh và Hoà bình
Sự đau khổ từ đó mà phát sinh
Muốn diệt khổ phải hướng Tâm Vũ Trụ
Căn nguyên Tâm mình phải là điểm tụ
Của những quy luật vĩnh hằng của Vũ Trụ bao la
Chứ không phải diệt cái Ta
Như Như Lai đã dạy
Những tinh tuý của dân tộc Việt trong mỗi người hãy vùng
dạy
Xây “bộ lọc” cho mình để nhận những niềm tin
Từ những nền văn minh mạnh hơn chúng ta cả trăm nghìn
Từ những nền văn minh ngoài Trái Đất
Xuân Kỷ Sửu đã về, long ta đang ngây ngất
Men rượu của Trời đang rót vào Tâm….
Hà Nội, xuân Kỷ Sửu 2009
CHIA TAY EM
Anh chỉ sợ em không hạnh phúc
Khi biết lòng em, anh tự lượng lấy lòng
Đó là một hàm không tuyến tính, nó là một đường
cong
Đi về phía mà em không mong muốn
Lòng anh đang dịu êm, từ tốn
Chia tay em không một chút ghen tuông...
*
Dù kỷ niêm không bao giờ phai nhạt
Trên những con đường anh phải đi và không có em
Những con đường chưa có tên
Trên bản đồ ý thức của nhân loại
Tên em vẫn ở trong tim anh không gì có thể hủy hoại
Chia tay em nhé ! Em ơi.....
Hà nội,
15-03-2009
TÂM VŨ
TRỤ VÀ ĐỀ
Tại sao con luôn phải thử
tình yêu của Người đối với con?
Hỡi Tâm Vũ Trụ !!!
Bằng việc đánh đề khi con
sắp thành ông cụ
Tuổi năm lăm, răng rụng, tóc
bạc phơ...
Không!!! Con tin tình yêu
của Người là những sợi tơ
Mà con chưa thấy hết
để dệt tấm lụa làng Vạn Phúc
Mà con chưa thấu hiểu hết để
dệt những bức xúc
Thành lá cờ quy tụ hết Việt Nam
*
Con vẫn đi lang thang
Tạc hình Người bằng những
tiên đề, định lý
Giảng sự hiên diện của Người
cho hai thằng con trai yêu quý
Không một chút ngẫu nhiên,
cờ bạc và đề
*
Con đã lái được các cơn bão
ở Biển Đông...
Con đã gây ra các trận động
đất....
Và con sẽ làm biết mất
Những kẻ thù của dân tộc
Việt Nam...
Nhưng phải cho con thời
gian...
Ôi cha !...Hồ Chí Minh!....
*
Tại sao con lại thế?
Tại sao Người không khống
chế
Vó ngựa hoang trên
bình nguyên Tư Duy?
Phải chăng con đang lao tới
những hiểm nguy
Khi đánh đề để đo tình yêu
của Tâm Vũ Trụ????
*
Con đang hội tụ
Những suy tư, nghiền ngẫm
của Việt Nam
Để dân tộc này thành
cường quốc tỷ tỷ năm.....
Để con lại được đánh đề như
một công dân hạng bét...
Ôi! Người ơi! Làm sao con
nói hết
Tình yêu của con đối với
Người
Tâm Vũ Trụ : Tạo Hóa, Chúa
Trời...
Hãy làm cho dân tộc con trở
thành bất tử!!!.
Hà nội, ngày 30-07-2009
GỬI
CON TRAI ÚT NHÂN NGÀY
SINH NHẬT
Cha đã
dạy con học thuyết Tâm Vũ Trụ
Một vũ
trụ quan tốt nhất hành tinh
Của
cha, một người con của đất Việt đã phát minh
Dù con
mới tròn mười bốn tuổi
*
Hôm
nay, sinh nhật con, cha muốn con theo đuổi
đến
hết đời để tìm ra chân lý tuyệt đối
để làm
cho dân tộc mình mạnh nhất hành tinh
để dân
tộc mình sánh vai với các nền văn minh
mạnh
nhất trong Vũ Trụ
*
Con
phải luôn luôn hướng về Tâm Vũ Trụ
Phải
tìm thấy Người, rồi chứng minh, rồi bác bỏ
Rồi
lại tìm, lại chứng minh, lại bác bỏ...
Cứ như
thế Tâm Vũ Trụ ngày càng ngày càng sáng tỏ
Phải
tạc hình Người trong tim bằng Toán Học nghe không con
*
Con cứ
học và tự do dong chơi
Con có
thể chơi với Chúa Trời
Con có
thể chơi với quỷ thần
Vì
trong con có Tâm Vũ Trụ mạnh hơn tỷ tỷ lần
Những
gì mà loài người đang tôn kính
*
Tâm Vũ
Trụ sẽ làm con thành người chân chính
Yêu
Việt Nam
cháy cả con tim
Yêu
Trái Đất, yêu hệ Mặt Trời và yêu toàn Vũ Trụ
Vì tất
cả những tình yêu đó đều hội tụ
Thành
tình yêu bất tử với Người
Một
tình yêu minh mẫn sang người
Khiến
cho con trở thành người mạnh nhất
*
Con sẽ
tiếp bước cha khi cha đã già
Cùng
với các bạn con làm nên những thành công vang dội
Làm
dân tộc ta trở thành gạch nối
Giữa
loài người và Tâm Vũ Trụ thiêng liêng
Hà Nội, ngày
12-10-2009
CẢM
XÚC XUÂN CANH DẦN
Con nhúng đầu con vào ngôi sao mười bốn cánh của mặt trống
đồng
Để cơn bão hận thù trong lòng con dịu lại
Để ước mơ của con được thực hiện ngay trong hiện tại
Để Tâm Vũ Trụ thiêng liêng đốt cháy các trái tim
Trong đó có tim hai đứa con trai của con ngàn lần yêu thương
Trong đó có tim của đồng đội con còn nằm lại ở chiến trường
Trong đó có tim của các sinh viên tài năng trên các giảng
đường
Trong đó có tim của các doanh nhân trên thương trường
Trong đó có tim của các Vua Hùng bất tử
Trong đó có tim của các anh hùng Việt Nam trong quá khứ
Trong đó có tim của Hồ Chí Minh
Trong đó có tim của các ủy viên bộ Chính trị
Trong đó có tim của các cô gái Việt Nam thùy mỵ
Để cả dân tộc này bước vào cuộc trường chinh
Một cuộc ra trận có cả hôm qua, hôm nay và ngày mai
Dân tộc ta sẽ vượt qua quãng đường dài
Không phải bằng "đón đầu" hay "đi tắt"
Mà bằng sóng ý thức của Việt Nam, trong nháy mắt
Đưa dân tộc ta vượt trước loài người
Để sánh vai với các nền văn minh cạnh Chúa Trời
Trong Vũ Trụ bao la ngay trong năm này bằng nội lực ...
Những va chạm kinh hồn làm trống đồng đỏ rực
Thiêu vằn lông chú hổ Canh Dần
Sóng ý thức của tám mươi tư triệu người mạnh hơn tỷ tỷ lần
Bom hạt nhân, máy bay , đại bác
Sẽ làm Trái Đất này đổi khác
Xé Trung Hoa thành bốn nước láng riềng ...
Thế giới sẽ bình yên
Cùng Việt Nam đi tới
Đến những Thiên Đường không có gì cao xa vời vợi
Mà giản dị như màu hoa nâu trong tết Canh Dần ...
Lòng con đã dịu lại nghìn lần
Hòa vào Tết toàn dân đang chờ đợi
Ôi! Xuân đã về và chúng ta đang tiến tới
Đên lân cận rất gần Tâm Vũ Trụ
thiêng liêng
Xuân Canh Dần, 2010
SỰ VÔ
BIÊN CỦA TÂM VŨ TRỤ
Không có gì nhốt được sự vô biên của Tâm Vũ Trụ
Hỡi những cái đầu mạnh nhất Hành Tinh
Hỡi những nhà triết học anh minh
Dù học thuyết của các ông hội tụ được hàng tỷ
người
Nhưng làm sao các ông phủ nhận được Chúa Trời
Tức, Tâm Vũ Trụ
Và khi các ông đã già lụ khụ
Bọn trẻ con sẽ hết lên rằng:
“Các người đã nhốt chúng tôi
Trong một nhà tù rất tồi
Được xây nên bởi các tiên đề và định lý
Của các ông!!!”
.................
Hỡi những nhà triết học Việt Nam đang tô hồng
Một vĩ nhân ngoại bang nào đó trong quá khứ
Sẽ nhận được cơn bão dông giận giữ
Của những chàng trai mang dòng máu Lạc Hồng
Khi họ biết ở chính giữa Trống Đồng
Là Tâm Vũ Trụ...
Đó chính là Trống Đồng Ngọc Lũ....
Của các Vua Hùng, của dân tộc
Việt Nam
Hà Nội; mùa Hè năm 2010
HẠNH
Anh nhìn vào mắt em và thuyết giảng hùng hồn như Jêsu
Em nuốt từng lời như một con chiên ngoan đạo
Anh bỗng vụt đi tìm tự do như một cơn bão
Giờ mới hiểu rằng anh là nô lệ của em
.......
EM
Ta sẽ cùng đi bên nhau nghe em
Trên những nẻo đường dù chưa có dấu chân người đi trước
Để tìm kiếm cho ra nguồn nước
Để tưới cho đời mãi mãi xanh
....
VẦNG TRĂNG
Tóc mây rối bời không che nổi mặt trăng huyền diệu
Trong một đêm hè anh nợ sóng Hồ Tây
Anh mang mãi trong tim vầng trăng ấy
Biết đến bao giờ trả nợ hết em đây?
.....
VÀ TÔI
Suốt đời tìm kiếm Tâm Vũ Trụ
Để tuổi xuân cuồn cuộn chẩy về KHÔNG
Hôm nay vương sợi Tơ hồng
Lòng ta bỗng thấy bâng khuâng cùng TRỜI
Mùa Xuân năm 2011
MẶT
TRÁI CỦA KINH DỊCH
Bài thơ này anh viết bằng máu của đứa con trai út của anh
Trong khi em nhìn xã hội như một bức tranh
Nhiều màu sắc và nhiều điểm nhấn
Em ơi em ! Không có gì xóa được sự bất tận !
Còn gộp lại sự vô cùng thành một, khó lắm lắm em ơi !
Em có đi lang thang đến cuối trời
Cũng chỉ thấy sự phân chia tàn bạo nhất !
Sự phân chia đến cùng cực !
“ Vô Cực sinh Thái Cực,
Thái Cực sinh Lưỡng Nghi...”
Em ơi ! Anh và em là một còn gì?
Sao cứ phải bên nội và bên ngoại ?
Sao cứ phải Âm và Dương ?
Sao cứ phải Vật Chất và Ý Thức ?
....
Tất cả, không được động vào Tâm Thức !
Nếu chia Âm, Dương đến cùng cực
Lúc hợp lại vào, vô cùng khó nghe không em
Nhưng phải hợp lại !
Nếu không thì không thể tìm được Tâm Vũ Trụ
Chân lý cuối cùng của vũ trụ hiểu không em ?
Tâm Vũ Trụ là miền giao của mọi đối tượng
Bởi thế nó tồn tại và duy nhất như tượng đài cao muôn
trượng
Trong cái vũ trụ bao la này
Cái vũ trụ mà một con virus nhỏ nhoi cũng thuộc nó,
Cái vũ trụ mà một ý nghĩ ngoại tình cũng thuộc nó,
Tiếng sủa của một con chó,
Tiếng nói của loài người,
Tiếng kêu của một con dơi,
....
Cũng được định hình thành ngôn ngữ của Chúa Trời !
Mà ngôn ngữ đó là ngôn ngữ của Tâm Vũ Trụ
Đối tượng này là duy nhất, em ơi !
Đó chính là Chúa Trời !
Đó chính là Thượng Đế !
Đó chính là Đấng Sáng Thế !
Là Tạo Hóa, là Tự Nhiên, là cõi Niết Bàn !
...
Bới thế sự phân chia chỉ làm ta chán nản
Vươn đến Người - Tâm Vũ Trụ thiêng liêng
Do đó phải để yên !
Trong đầu em, đừng để Thái Cực sinh Lưỡng Nghi !
Nếu làm được, em sẽ đạt tới tức thì
Tâm Vũ Trụ ngàn lần ta mong muốn !
Hà Nội, mùa Thu năm
2012