Đỗ Xuân Thọ
XIN MẸ ĐỪNG CAN
Con phải làm gì đây với phát minh của con ?
Một phát minh không ai hiểu nổi
Tất cả các nhà xuất bản đều từ chối
Mọi người bảo con điên, hoang tưởng , tâm thần…
Phải chứng minh bằng thực tế con ạ
Con bỗng nghe tiếng Mẹ ở xa
Như tia chớp giữa nền trời đen kịt
Tiếng nói sáng lòa của Mẹ, Mẹ ơi
Nhưng…Trời!
Đây là tiếng của Sóng hay là của Mẹ?
Câu hỏi vụt lóe
khi hoàng hôn buông
Câu hỏi thét gào
quất vào tính đa nghi của con đang chao đảo
Mẹ ơi! Phát minh của con thật kỳ ảo
Không thể diễn đạt bằng lời
Để hiểu nó, chỉ có Chúa Trời!
Con không thể tiết lộ cho ai ngoài Mẹ
*
Mẹ chắc sẽ hiểu con!
Không chỉ bởi tình yêu mãnh liệt của Mẹ nhìn con chạy lon ton
không chỉ bởi sự dõi theo những bước chân của con trên chiến trường Quảng Trị
mà là một tình yêu hai chiều huyền bí
Sợi tơ hồn, dệt tình Mẹ và con…
*
Nhưng giờ đây
Biển Đôngđang nổi sóng
Vùng biên giới Việt-Trung đang nóng
Bọn chó Tầu muốn cướp Mẹ, Mẹ ơi
Con sẽ dùng phát minh của con làm một việc động trời
Tiêu diệt một tỷ dân Trung Hoa trong nháy mắt
Cho dù con đang bị sự hận thùdẫn dắt
Con vẫnmuốn chứng minh bằng sưbạo tàn….
Con biếtchứng minh này làm nước mắt Mẹ chứa chan
Chảy vào trái tim con đang bốc lửa…
*
Mẹ ơi! Con vẫn tin
rằng Mẹ hiểu được phát minh của con
Mẹ hiểu được lòng con đã quyết và không hề do dự
Khi bí mật của Thượng Đế con đang nắm giữ
Khi lòng căm hận khiếncon quyết tử
Trừng trị bọn xâm lăng, bành chướng, bạo tàn
Mẹ Việt Nam ơi! Xin Mẹ đừng can
Hà nội, 1/4/2009