Đỗ Xuân Thọ
VŨ TRỤ VÀ EM
Em thánh thiện, trầm tư và uy nghi
Đôi mắt em lay động cả một trời kiến thức
Không phải kiến thức của lũy-tre-làng-Trái Đất
Mà của Vũ Trụ lồng nhau đến vô tận phải không em ?
Em yêu !
Chúng ta chẳng qua là những con virus
Trong cái cơ thể khổng lồ của con virus chứa vũ trụ Einstein
Như một nội tạng đang vận động chậm, nhanh
Và con virus này đang sống cùng đồng loại
Trong một vũ trụ nào đó
Đến lượt mình, vũ trụ này lại là nội tạng
Của một con virus lang thang
Cứ như thế Vũ Trụ lồng nhau đến vô hạn
Như tình em anh uống sao cho cạn
Đã say rồi anh thương cả trời sao
Einstein ư ?
Gơ-đen ư ?
Lão Tử ư ?
Tất cả chỉ là những con virus không hơn không kém !
Trong Vũ Trụ bao la này
Trong cái Vũ Trụ lồng nhau đến vô hạn
Một con virus giận hờn cũng chấn động cả hành tinh
Tuy nhiên anh vẫn yêu sự vô hạn
Bởi đôi mắt em nhìn anh vô hạn còn gì?
Anh muốn gục đầu vào ngực em một tí
Để đầu anh nguội lại với Trần Gian
Để anh trả lời được câu hỏi đang tranh cãi miên man
Của các vĩ nhân trong lũy tre làng Trái Đất
Rằng có phải loài người là duy nhất ?
Rằng Vũ Trụ này có nhận thức được hay không?
Anh sẽ có lỗi với tổ tông
Với em và những người anh yêu quý
Nếu anh không vắt kiệt được những gì tinh túy
Của các con virus lồng nhau để có một lời giải vô song !
Anh sẽ dâng lời giải đó với một tấm lòng
Cho mẹ Việt Nam,anh quằn quại yêu thương và kính trọng
Và rồi anh luôn hỏi một câu hỏi lồng nhau đến vô vọng
Trong Vũ Trụ vô hạn này, anh có chứa hết trái tim em ?
Hà Nội, ngày 21/6/2012