Đỗ Xuân Thọ
TÌNH YÊU Ở CÕI NIẾT BÀN
Không hiểu sao,
ta vẫn cứ muốn yêu Quan Thế Âm Bồ Tát?
Trong cõi Niết Bàn khi Không-Ta,
Nơi chốn này là ánh sáng chan hoà
Hồ thu biếc không một làn sóng gợn
Lòng từ thiện mỗi ngày một lớn
Bóng tối vô-minh đã lùi xa
Khi ta đang đốt chiếc bè đã chở ta qua sông Mê bao la
tại bến Ngộ
mà Như Lai muốn dẫn độ chúng sinh…
Tại sao ta vẫn cứ nặng tình?
Tại sao ta vẫn yêu nàng vô hạn?
Phải chăng Bồ Tát yêu ta để cứu nạn
Sự khốn khổ của ta vì thiếu tình yêu
Nhỏ nước mắt thương sót ta mỗi buổi chiều
Vì ta buồn mang mác khi mặt trời lặn
Phải chăng Bồ Tát cũng không chấp-ngã khi dâng tặng
Tình yêu thánh thiện cho một thằng như ta
Ôi! Vũ Trụ bao la…
Ta vẫn nhìn thấy cả mặt trăng lẫn ngón tay Phật Tổ
Phải chăng điều này làm lòng ta loang lổ
Lẫn lộn Không-Ta và Có-Ta…
Ôi ! Trái tim Bồ Tát bao la…
Có hiểu lòng kẻ ăn mày Tình Yêu bên cửa Phật
Có hiểu những gì ta đang day dứt
Ở cõi Niết Bàn có được yêu Bồ Tát hay không?
Có được hôn lên đôi môi không một chút son hồng
Có được ôm Bồ Tát trong lòng trên thảm cỏ
dưới gốc Bồ Đề nghe những lời của Phật Tổ
giảng thuyết Nhân Duyên kinh động cả Thiên Hà?
….
Bồ Tát dù ở nơi rất xa…
Hãy trả lời ta…
Bằng Sóng Ý Thức…
Hà Nội, 18-08-2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét